Có một điều mẹ rất không thích : từ hồi lấy con, phòng thằng H lúc nào cũng khép cửa im ỉm, ban ngày ban mặt mà cũng không mở cửa ra, chả hiểu bọn con làm gì trong ấy cả ngày mà không mở cửa 1 tí cho phòng nó thoáng ? Mà thằng H cũng láo, hôm mẹ la lên : “tao là tao ghét mấy đứa hay che che đậy đậy lắm nha”, tức thì nó mở cửa phòng đánh “uỳnh” một cái làm mẹ giật cả mình. Và từ đó thì cửa phòng mở luôn không đóng nữa, nhưng bố mẹ lại bị nhiều phen “đỏ con mắt bên phải, ngứa con mắt bên trái” vì đi ngang liếc vào thấy vợ chồng con nằm gối đầu lên nhau xem tivi hay là đang quàng vai áp má gì đấy. Chậc chậc, không kín đáo gì cả !
Cái chuyện vợ chồng mẹ không định nói nhưng thấy các con thái quá, mẹ rất bực mình. Ngày xưa bố đi biền biệt, mẹ có vấn đề gì đâu. Thế mà nay chồng mới chuẩn bị đi vắng vài ngày đã thấy con đầu mày cuối mắt đòi “tạm ứng”. Thắng bé chưa về đến nhà đã điện thoại hỏi chuyện “truy thu”. Cơm chưa xong bữa đã nháy mắt, đá chân rủ nhau chui tọt vào phòng đóng cửa. Đàn bà gì mà trơ trẽn!!! Con nghĩ mẹ chăm lo thằng con mẹ cường tráng vậy chỉ là để con vắt kiệt như bò sữa sao.
Con cũng nên chú ý chuyện ăn mặc, điểm trang sao cho nền nã. Rồi sẽ có ngày mẹ đến hỏi sếp con xem tại sao lại đưa ra quy định bắt nhân viên mặc cái váy ngắn cộc cỡn thế kia. Mẹ ngần này tuôi đầu, bản lĩnh có kém ai vậy mà thỉnh thoảng mặc váy ngắn mẹ còn thấy ngại. Mẹ cũng biết con hay lấy cớ làm đẹp cho chồng không chê. Nhưng con ơi, nhà mẹ có gien chung thuỷ. Bố mẹ chờ đợi nhau biết bao năm không ngang tắt bao giờ. Thằng cu của mẹ tài ba thì chắc chắn đàn bà con gái nó theo nhưng nó là thằng bản lĩnh lắm. Con khong cần phải mua hàng đống mỹ phẩm dưỡng da rồi lại trang điểm tốn tiền thế là gì. Những thứ đó tuổi mẹ mới cần chứ còn trẻ như con, cứ một thỏi son gió như mẹ ngày xưa, bôi cả môi cả má mà vẫn đẹp đấy thôi.
Phụ nữ thì phải khéo chiều chồng. Nó đi làm ăn công chuyện kiếm tiền mang về thì không có chê vậy mà chung uống vài ba li về là mặt con nặng như cái thớt. Mẹ thấy con mẹ phải đi tiếp khách tối ngày là mẹ sót ruột lắm. Nó sung sướng gì mà con còn tiếng bấc tiếng chì với nó. Nhà mẹ ai cũng thông minh sáng láng. Như mẹ chơi mạt chược có mấy khi thua (tất nhiên là hễ thua thì thua lớn nhưng không chơi lớn làm sao co thắng lớn). Ba chồng con cũng là kỳ thủ đệ nhất ở Bờ Hồ. Thằng con mẹ cũng làm bang chủ Võ lâm truyền kỳ. Sao con không thấy tự hào mà lạ còn than vãn. Nó đi làm suốt ngày, rồi phải nhậu suốt tối, không tranh thủ giải trí ban đêm thì còn biết lúc nào. Con làm vợ nó sao không thương không hiểu chồng tý nào vậy
Rồi chín tháng bầu bì của con cũng qua mau, con sinh được một thằng cu kháu khỉnh, mắt to, trán cao y hệt bên nội, mỗi tội nước da hơi đen và chân có vẻ vòng kiềng giống bên ngoại ! Chê vậy thôi nhưng mẹ quý nó lắm, chả gì cũng đít-tôm nhà mẹ mà. Cơ mà sao nó hay khóc thế, chắc con không biết cách bế hay là không biết cho bú rồi. Mà thằng bé đến khôn, đang khóc nhèo nhẹo chứ mà thấy bà vào phòng, bà bế cho là nín ngay, mới mấy ngày tuổi mà đã biết theo bà rồi hả thằng chó con ! Theo bà thì bà thương, bà bế cho, chứ theo mẹ mày làm cái gì, vài bữa mẹ mày phải đi làm thì bo bo xịt mẹ nhá ! Ồ mẹ quên mất, đang nói chuyện với con mà lại đi nói với thằng cu …
Mẹ thương cháu thì có tội gì đâu mà sao mỗi lần mẹ âu yếm nói chuyện với nó con lại xị mặt ra & rơm rớm nước mắt ? Con làm thế mất cả vui đi, mà này, mới sinh thì phải vui vẻ mới có sữa cho con nó bú chứ, con làm sao để mà mất sữa rồi cháu mẹ không có để bú là mẹ không tha đâu đấy ! Với lại dạo ấy con ăn ít quá, cháo chân giò cả tháng trời ngày nào mẹ cũng nấu đem lên tận phòng mà con nhá nhá chỉ vài miếng, thế thì lấy đâu ra sữa cho cháu đít-tôm nhà này ? Ăn là ăn cho con, chứ có phải ăn cho mình quái đâu, ngán cũng phải ăn, đừng nghĩ đến bản thân mình nhiều quá như thế !
Kinh nghiệm người đi trước con cũng chẳng nghe, sẵn tiện cho thằng bé ra phơi nắng, bố của chồng con bảo là cho nó nhìn thẳng lên mặt trời để luyện mắt thêm sáng thêm tinh, thế mà con hốt hoảng che ngay lại. Chả lẽ con nghĩ bố mẹ định hại nó à ?
Rồi con đi làm, gửi cháu cho mẹ. Mẹ đã nuôi mấy đứa cháu ngoại rồi lẽ ra con phải yên tâm chứ, đàng này con cứ loanh quanh dặn dò đủ chuyện, rồi chiều về lại lén lút mở tủ lạnh xem mẹ đã cho cháu ăn được hết phần chưa. Mà mẹ cũng nghi con nấu cháo không được ngon lắm vì mẹ nếm thấy nhạt toét, lại lõng bõng tí dầu ăn, bữa nào mẹ cũng phải để thêm 1 chén nhỏ muối vào mâm để nêm thêm cho thằng bé trong khi ăn cho nó đậm đà. Vậy mà con không hiểu lòng mẹ, con còn bảo là ăn mặn sẽ hư thận gì gì đó mẹ chả hiểu. Thằng chồng con hồi xưa nó cũng ăn thế mà bây giờ nó có đái dầm, hư thận hay là phải uống Hải Cẩu Hoàn bồi bổ gì đâu ?
Có một dạo thằng cu nó không chịu ăn cháo, thấy con nhà bên cạnh mẹ nó nuôi tròn quay cun cút, ăn cháo thun thút, mẹ tức mình tự tay đi chợ mua thịt cá về (vì nghĩ chắc con mua phải thịt ôi thiu) nhờ cô hàng xóm nấu cháo thử cho thằng chó nhà mình nó ăn xem thế nào thì con tỏ vẻ uất ức lắm, chẳng may lúc cháo nấu ra thằng chó con nó cũng không ăn, nhìn mặt con hể hả mà mẹ tức lộn cả ruột.
Nói chung cái gì mẹ thấy phải thì con lại bảo không phải, mẹ thấy không phải thì con lại bảo phải, con nói năng mềm mỏng lắm nhưng mẹ thấy khẩu khí của con hết chín phần là láo. Hồi chưa đẻ thằng chó, con có cãi bố mẹ nửa câu đâu, thế mà giờ ỷ mới đẻ cháu đít-tôm nên hở ra là cãi, hở ra là lý sự. Bố mẹ cũng là dân có học, học đại học tại chức, đã từng ngồi ghế thủ trưởng chứ có phải đồ nhà quê đâu mà phải để cho con đào tạo lại như thế ?
Cứ nghĩ đến sự sung sướng của con là mẹ lại xót cho con gái mẹ, tức là chị chồng con ấy. Ai dè người đẹp như hoa như ngọc, học vấn đầy mình, lễ độ nết na, nói chung công dung ngôn hạnh không đằng nào chê được cả, thế mà lại xấu số vớ phải bà mẹ chồng ác nghiệt. Nếu chị con mà được hưởng một phần mười cái phước của con thì mẹ cũng mãn nguyện lắm rồi. Tuy rằng vợ chồng chị con ở riêng thật, nhưng nào có phải là thoát khỏi cảnh hành hạ của bà ấy. Hôm trước bà ấy qua nhà chị con, thấy con cháu bé bò lê bò la bên cầu thang còn chị chồng con thì ngồi salon xem ti vi và ăn vặt, có thế thôi mà bà ấy cũng ngọt nhạt: “Con ạ, cháu bé đi còn chưa vững, để nó bò cầu thang thế này nhỡ té ngã thì sao.” Bà ấy cũng thật kỹ tính, cứ xét nét những chuyện bé bằng mắt muỗi như thế thì ai mà không có lỗi. Trẻ con là cứ phải để nó tự vận động thì mới cứng cáp lanh lợi được. Có đâu như con, thằng nhỏ đi đến đâu là mắt cứ nhìn chằm chặp đến đấy. Thế ra con coi thường tất cả mọi người trong cái nhà này không biết chăm cháu hả?
Mẹ bực con một thì giận thằng chồng con mười. Ai nuôi nó lớn bằng ấy, công thành danh toại, hào hoa phong nhã, cao ráo như Tây? Công sức gần ba chục năm trời của mẹ rốt cuộc con ngồi không ăn cả. Thế mà nó lại nghe lời con hơn lời mẹ thì có đau không chứ? Tất cả đều là tại con mê hoặc nó. Mà con thì có xinh đẹp gì cho cam. Phụ nữ là cứ phải béo tốt một chút trông nó mới phúc hậu, thế mà thằng chồng con lại khen con mảnh mai yêu kiều. Mẹ không thể hiểu nổi khiếu thẩm mỹ của nó là gì nữa. Hôm trước mẹ nghe rõ nó khoe với bạn, nào là vợ tao thon thả xinh tươi, vợ tao học hành giỏi giang, công việc thành đạt, vợ tao con cái rồi mà vẫn như hồi đầu yêu nhau… cái gì cũng vợ tao vợ tao, mẹ nghe mà lộn cả ruột. Nó đi Hàn Quốc về thì mua cho con hẳn bộ mỹ phẩm mấy triệu bạc, thế mà lại cho mẹ có mấy chai nhân sâm. Tuy rằng quy ra tiền thì cũng quý đấy nhưng như thế là vợ chồng con xách mé rằng mẹ già khụ rồi đấy phỏng? Những chuyện đấy thì thằng con mẹ biết đâu, đích thị là con xui nó. Hôm trước mẹ than là nghỉ hưu rồi buồn quá, ti vi chẳng có gì để xem. Mấy kênh tiếng Anh thì mẹ lại không hiểu được. Hôm qua nó xách về một đống đĩa, xòe cho mẹ năm cái còn một cái cắp thẳng về phòng. Mẹ hỏi là đĩa gì đấy cho mẹ xem thì nó nhất định không nói. Trời ạ, mẹ tưởng nó quan tâm đến mẹ thế nào chứ, toàn là phim bộ Hồng Kông thôi. Phòng con thì đóng kín mít, mẹ nghe trong đấy toàn nói tiếng Anh cứ tưởng các con luyện ngoại ngữ (không phải mẹ nghe lén các con đâu nhé, mẹ chỉ đứng tựa lưng vào tường nghỉ ngơi thôi), nhưng mẹ cũng nghi nghi vì hai đứa học nước ngoài về mà còn luyện ngoại ngữ gì nữa. Đến hôm sau vào phòng con xem cái đĩa còn nằm trong máy thì ôi thôi, toàn là những thứ mà ngày trẻ mẹ chỉ nghĩ đến thôi là cũng thấy vô đạo đức lắm rồi. Hóa ra con mê hoặc nó vì những thứ ấy. Đã thế thì mẹ phải ngồi xem cho bằng hết để biết các con bắt chước diễn trò gì. Càng xem mẹ càng tức, vì đến bây giờ mẹ mới biết thì phỏng có ích gì? Rồi mẹ giật mình vì đàn ông bây giờ khổ quá, phải chiều chuộng vợ như thế thì còn sức đâu mà phấn đấu sự nghiệp. Con mà sinh ra vào thời vua chúa thì kể cũng sánh với Đát Kỷ, Bao Tự được đấy. Khốn khổ cho con trai của mẹ. Đến đây thì mẹ ức lắm rồi, không thể viết thêm được nữa…
… Ặc ặc… Iem sưu tầm nhá =))