Nhân duyên là thứ gì vậy?

Tôi từng được nghe một câu chuyện về duyên và nợ, tôi không có khả năng kể lại những câu chuyện cho lắm, chỉ nhớ là có một chàng trai yêu một cô gái say đắm, sẵn sàng làm bất cứ mọi việc vì cô ấy, nhưng cô ấy lại đi cưới một anh chàng khác. Rồi chàng trai gặp được vị nào đó và hỏi, vị ấy mới bảo là ở kiếp trước khi cô gái gặp một tai nạn và chết trên đường, không có một người dân xung quanh tới xem cô ấy thế nào, chỉ có chàng trai tới và đắp cho cô gái tấm chiếu rồi bỏ đi, còn có một người đến sau và đem cô ấy đi chôn, người sau ấy chính là chồng cô ấy hiện tại. Vì thế, chàng trai chỉ có duyên với cô ấy, còn người mà cô ấy nợ là chồng của cô ấy.

Đó cũng có thể là lý giải hay cho những câu chuyện tình dang dở. Cuộc đời chúng ta giống như những đường trong toán học, có những đường cong vòng vèo như hypabol, parabol, đường sin, cos hoặc là những con đường thẳng. Có những cuộc gặp gỡ giống như hai con đường thẳng cắt nhau tại một điểm rồi chẳng bao giờ gặp lại. Có người bước vào cuộc sống của bạn, rồi sau đó đột ngột bước ra, họ giống như một cơn gió mát thoảng qua, mang lại cho bạn những điều tươi mới, nhưng gió là gió, chẳng thể ở lại lâu được.

http://2.bp.blogspot.com/-tLq70Ci2bZY/VJ1o1ZNWM6I/AAAAAAAAAz8/magG5m7WpHE/s1600/120719dsneuminhyenhau01_743af.jpg

Đến rồi đi, ngỡ ngàng và bất ngờ khiến bạn chưa kịp định hình. Chính một điểm ấy để lại trong lòng mỗi người những ký ức đẹp. Cái khoảnh khắc giao nhau ấy, những cảm xúc là lạ, trái tim bổng nhiên thổn thức, là yêu hay thích, cũng chẳng phân biệt được. Rộn ràng và bay bổng. À thì con tim đã biết rung rinh.

Nhưng vì hai đường thẳng chỉ cắt nhau ở một điểm. Giống như cái duyên chỉ cho phép gặp nhau chứ không đủ nợ để cùng nhau sánh bước và mỗi người lặng lẽ bước đi về hai phía ngược chiều. Có những khi ta cứ vùi hoài vào những kỷ niệm ngắn ngủi ấy chẳng chịu thoát ra. Rồi cứ thắc mắc, mong chờ một sự giao nhau lặp lại một lần nữa. Nhưng tiếc rằng điều đó chẳng thể nào xảy ra. Cảm giác hụt hẫng, những câu hỏi nghi vấn xuất hiện, chẳng có một lời giải thích xác đáng cho những cái duyên ngắn ngủn. Ta chỉ có thể trả lời rằng vì nợ chẳng có mà thôi. Cho dù ta cố gắng níu giữ nhưng vẫn không giữ được. Và định mệnh giữa ta và họ chỉ dừng lại ở đó.

Ta đứng giữa cái lưng chừng cảm xúc, con tim cảm giác nhói đau. Và cuối cùng thì thời gian sẽ là phương thuốc cứu chữa mọi vết thương. Dù dài hay ngắn, rồi cũng sẽ đến một ngày, ta đứng đó và nhìn lại tất cả, chợt mỉm cười và cầu chúc cho đối phương hạnh phúc.

Liệu có phải mọi sự việc trên đời này đều đã có sự sắp đặt của số phận, người đến với người cũng phải có duyên nợ? Chẳng lẽ cuộc sống chạy theo những sắp đặt đã định sẵn? Có rất nhiều học thuyết cũng như tôn giáo nói về số mệnh, trong tôn giáo Hy Lạp Cổ Đại cũng nói rằng vấn đề số mệnh cũng đóng vai trò quan trọng, và được biểu trưng bằng ba nữ thần ngồi dưới gốc cây ở trung tâm trái đất và quyết định số phận mỗi người. Trong Phật Giáo cũng có những câu chuyện về duyên nợ. Nhưng tôi thích một câu nói của Paulo Coelho: “Tương lai tuy đã được định sẵn nhưng vẫn có thể thay đổi được.” Tôi vẫn luôn tin rằng cuộc sống này do chính bản thân chúng ta làm chủ, định mệnh hiện ra đó nhưng nó xoay chuyển như thế nào là do bạn tạo nên.

Trong tình yêu cũng thế, có nhân duyên hay không và làm sao để phát hiện được đâu mới là nhân duyên thực sự của mình. Có phải nếu là định mệnh của nhau thì dù có khó khăn cách trở đến mấy thì cuối cùng cũng tìm được về với nhau. Dựa vào trực giác hay linh cảm? Dựa vào biểu hiện của đối phương hay cảm nhận của chính bản thân mình? Chẳng lẽ với những cảm xúc ban đầu không ấn tượng, bạn lại bỏ qua một cơ hội tìm hiểu. Trong lúc trái tim bạn đang cô đơn, tại sao không thể dành cho đối phương một cơ hội để quan tâm, cũng là dành cho ta một cơ hội để được yêu thương. Biết đâu chính cơ hội ấy ta lại tạo ra nhân duyên của chính mình. Tương lai của chúng ta sẽ do chính chúng ta tạo ra.

[RIGHT]* Trang Nguyễn*[/RIGHT]

Chúng ta đến với nhau cũng do cái duyên vậy …, em thích câu “vạn sự tùy duyên” nhưng cũng thích câu “mọi việc do mình mà ra” :slight_smile:

Hình như ai cũng phải trải qua những cung bậc cảm xúc này thì phải?:rolleyes:

Mình có xu hướng thích tư tưởng của Đạo giáo, mọi việc thuận theo tự nhiên nhưng ko phải là nằm một chổ, bất động không làm gì hết mà là trạng thái nhẹ nhàng, thuận dòng, tu thân phiêu lãng và lắng lòng :slight_smile:

là định mệnh ta gặp nhau hihi