Box Đồng Hồ của HHVN hiện giờ có thể xem là một sân chơi lớn “đúng nghĩa” cho anh em VN yêu thích đồng hồ. Tại đây không hề có giao dịch mua bán, khoe khoang hay thể hiện sự uyên bác, … mà chỉ có những chia xẻ niềm đam mê mãnh liệt về đồng hồ
Hôm nay, sau khi đọc được bài viết của bác Samurai_vn, bác Lexus050470 trong topic Seiko về Grand Seiko, em mới nhớ lại lúc trước mình cũng ghét Grand Seiko (ghét như kiểu khinh) và chẳng bao giờ thèm quan tâm tới Grand Seiko. Lí do vì sao mình ghét? Là do quãng thời gian mình bắt đầu tìm hiểu đến đồng hồ. Nên dù đã gần 1h sáng nhưng em cũng bật dậy khỏi giường, viết topic này như một topic chia xẻ về những kỉ niệm khi mình bắt đầu bước những bước chân đầu đến với thế giới đồng hồ
Cách đây khoảng 6 năm, khi đó em chỉ mới 22 tuổi, do không có điều kiện về kinh tế, vốn tiếng anh nghèo nàn (sinh viên mới ra trường nhưng dốt tiếng anh), không biết đến watchuseek và internet lại nhiều kiến thức về đồng hồ như vậy. Khi bắt đầu tập chơi và tìm hiểu về đồng hồ chính hãng, em đã lân la ở các con đường Phạm Ngũ Lão, Huỳnh Thúc Kháng, Lê Công Kiều, 3/2, … để học hỏi. Sau nhiều ngày tháng miệt mài, cuối cùng em đã biết những nơi các cao thủ hay hội họp. Tại đây em gặp các chú (lí do gọi là chú vì đa phần các chú đều >40tuổi, và gọi như vậy cho các chú thương, xem mình như con cháu mà chỉ bảo) tay đeo Rolex, Omega, Longines, … cổ đeo dây chuyền vàng, tay còn lại đeo lắc vàng, ngón tay đeo nhẫn mỹ vàng, xài hộp quẹt Dupont, Cartier, không phải ai cũng đầy đủ full option như vậy nhưng chú nào tệ nhất cũng phải sở hữu 2 trong các món trên.
Sau nhiều buổi cafe, em đã học được: đỉnh nhất là Rolex, tầm trung là Omega, sau đó là Longines, bình dân là Tissot, Certina, Eterna, Gruen, Bulova, Hamilton,… (đều là hàng cổ classic). Đẳng cấp là phải vỏ vàng 24k, 18k, tệ thì 14k, còn 10k gold field hay 20 micron gì đó thì dành cho dân tập tọe như em. Tất nhiên tất cả đều là hàng cũ. Như để tránh tiếng “chỉ hỏi không dám chơi”, vì một phần sỉ diện, em để dành tiền mua 1 em Omega vỏ laque 10k gold field cũ nát với giá 1.200.000 VNĐ trong sự cả nể các bậc cha chú. Và từ đó đã dẫn đến những khổ sở sau này em phải gánh mà tới mức có những lúc em chán ghét chính những chiếc đồng hồ - đam mê hiện tại của mình.
Chiếc Omega tróc si lộ nhiều những chỗ đồng thau đen xì, mặt số, kim, máy ố cũ như không thể cũ được hơn, lịch ngày chỉnh lực khực. Máy thì chạy được nửa tiếng lại đứng. Đem lên hỏi thì chú bán bảo hàng giá đấy thì chỉ được như vậy thôi. Do muốn học hỏi thêm, tránh mất lòng, em ngậm ngùi cất đi xem như 1 kỉ niệm. Sau đó rồi em cũng mua của các chú những chiếc Swatch, Caravelle, Sandoz, Hamilton, Certina, Bulova, Grival, Movado, … rất nhiều nhưng tựu chung là cũ, cổ (cổ theo kiểu cổ lỗ sỉ chứ không phải cổ vật), giá dưới 3 triệu, hay hỏng vặt. Em nghĩ em đã có 1 gia tài và 1 bộ sưu tập đồng hồ kha khá dù nó chẳng theo cái thể loại gì cả (hoặc cũng có thể gọi là poor man’s watch collection). Dù đã có bộ sưu tập hùng hậu, khi gặp các anh các chú, em đều chắp 2 tay sau đít, bỏ tay vào túi quần hay kéo dài tay áo ra chỉ để che đi cái đồng hồ mà mình bỏ tiền ra mua đeo, vì nó không phải là Rolex, Omega, Longines, không phải vỏ vàng nguyên khối như các tiền bối khác. Cách chơi đồng hồ chuyển lên 1 hướng khác: đồng hồ giá trên 3 triệu (lúc này kiến thức về đồng hồ của em cũng chỉ hơn con số 0 một chút)
(Còn tiếp)