Bệnh nghề nghiệp

Một ngày làm việc mệt khan cổ
chuẩn bị về thì lượt đọc cười rôm rả-> hết mệt
BỆNH NGHỀ NGHIỆP

  1. Đang ngồi làm việc, chồng nhắn tin:

“Tí về mua cho anh chai dầu và bột canh nhé.”

Mình: “Vâng, anh cho em địa chỉ em ship ạ”.

Vừa nhắn xong, chuông điện thoại vang lên, mình chưa kịp alo, bên kia tiếng chồng oang oang: “Có bị điên không đấy, mua đồ nhanh lên về tao còn nấu ăn, đồ điên”.

Hic bệnh nghề nghiệp.

  1. Một hôm hai vợ chồng đang ngồi xem mẫu quần áo nam, chồng bảo:

“Em lấy cho anh bộ này”

Mình: “Anh cho em chiều cao, cân nặng ạ”.

Chồng quay sang đè mình xuống: “Tự cảm nhận đi, điên vừa thôi”.

Khổ, quen mồm nó thế.

  1. Chủ nhật 3 mẹ con đang ngủ, chồng mua phở về cho, gọi vợ ra lấy phở vào cho con ăn. Mình mắt nhắm mắt mở hỏi: “Cả ship mất bao nhiêu anh?”

Lần này hắn quay đi không thèm nói gì.

Mình nghĩ trong bụng: “May quá tên shipper này quên lấy tiền hi hi”

  1. Chồng nằm phòng bên nhắn tin sang:

“Tí con ngủ sang đây tí nhá”.

Mình: “Em bận lắm, anh qua lấy được không, nếu không, ship 10k nhé?”

Chồng nhắn lại: “Tao lạy mày”.

Hic hic

(Chôm fcb về)

Những mẫu chuyện trên cũng vui nhưng hai vợ chồng chỉ có một người bị bệnh nghề nghiệp thôi cũng không đến nỗi nào? Hai vợ chồng cùng bị “bệnh nghề nghiệp” mới ghê.

Chuyện kể rằng có hai vợ chồng kia mới làm đám cưới, sáng hôm sau anh chồng ra quán cà phê bạn bè nhìn thấy mặt anh bí xị nên hỏi đêm qua có chuyện gì xảy ra ?

Anh chồng mặt buồn rầu trả lời, đêm qua có chuyện không hay chúng mày ạ. Do tao uống rượu hơi nhiều nên khi hai vợ chồng tao quan hệ xong như thói quen tao móc ví lấy 500k đưa cho em, em liền lấy 100 thối lại cho tao và nói: 400k shot, thối anh lại 100k.

:))))

Câu chuyện 1 tôi thấy cả 2 đều có bệnh nghề nghiệp đấy. Chồng nấu ăn chuyên nghiệp rồi,
Nhiều nhà khi vợ về muộn là chỉ có mì tôm

Câu chuyện may đồ. (Nguồn copy)

Khổ cho em quá các bác ạ, chuẩn bị tết, đi may bộ đồ mới.Đến tiệm may đồ mà cười không nhặt được mồm, cười té ghế các bác ạ.

Chuyện là thế này:
1 anh thanh niên người Huế đem theo 1 xấp vải đến tiệm may nọ. Cô chủ bước ra chào đón bằng giọng Huế rất ngọt ngào:

  • E Chào anh ! Anh muộn may ạo hay may quần ạ ?
    Anh ta trả lời :
  • Tôi muộn May quần cô ạ!
    Sau khi đo size quần cho anh ta ! cô ta lấy thước đo xấp vải và hỏi :
  • Anh cặc (cắt) dài hay cặc ngắn ?
    Cũng bằng giọng Huế anh ta nói :
  • Cặc ngắn thì răng mà cặc dài thì răng cô chụ!
    Cô chủ :
  • Cặc ngắn thì đụ (đủ) 2 cại ! mà cặc dài thì chỉ đụ 1 cại thôi.
    A ta nói tiếp :
  • Tôi cặc dài cô ạ! cô co thể làm sao cho tôi đụ đc 2 cại đi cô !
    Cô chủ :
  • Dạ không anh, nệu anh đạ cặc dài như rựa ! thì e rạng lặm anh chỉ đụ 1 cại thôi, may ra còn dư 1 ịt
  • Chừ a đạ cặc dài rồi mà a đòi đụ 2 cại thì chệt e rồi a!