Mời các Bác... mỗi người 1 tô phở bò.

Tuy đang trong thời kỳ “bão giá” kèm theo những lo ngại về nhiễm phóng xạ Nhật Bản nhưng phở bò Kobe vẫn hút hồn nhiều thực khách.[FONT=Arial]

     [/FONT]Với  những người yêu thích thịt bò Nhật Bản, món phở bò Kobe tại Khách sạn  vườn Thủ đô được xem là lựa chọn tuyệt vời. Vào ngày nghỉ cuối tuần, số  lượng khách đặt bàn để thưởng thức  món phở bò Kobe luôn đông nghẹt, bất chấp những lo ngại về lượng phóng  xạ tìm thấy trong thực phẩm ở khu vực gần nhà máy điện hạt nhân  Fukushima ở Nhật Bản.
         
         Theo đầu bếp Phạm Văn Sơn của Khách  sạn vườn Thủ đô, giá mỗi tô phở đã tăng thêm 100.000 theo đà tăng giá  của thị trường nhưng món ăn đặc biệt này vẫn rất hút khách. 
         
         Hiện, giá mỗi bát phở bò Kobe có giá từ 40 đến 50 USD, gấp 40 lần  giá của một bát phở tiêu chuẩn theo truyền thống tại các cửa hàng khác  trên khắp Việt Nam.
         
         Sở dĩ, phở bò Kobe có mức giá gấp  nhiều lần các loại phở truyền thống là bởi nó được chế biến từ thịt bò  Kobe. Đây là loại bò được nuôi ở thành phố Kobe, tỉnh Hyogo của Nhật  Bản. Các chú bò này được nuôi dưỡng với quy trình cầu kỳ. Bò được cho ăn  toàn những thức ăn bổ dưỡng như bắp non, lúa mạch, uống bia thay nước,  được tắm nước nóng, nghe nhạc Mozart, Chopin để thư giãn. Ngày ngày,  chúng được xoa bóp bằng rượu sake hảo hạng.
         
         Chưa hết,  công đoạn chế biến của món phở này cũng rất “khó tính”, từ chọn nhập  thịt đến việc chế biến nước dùng. Đặc biệt, nước dùng món phở này được  xem là bí quyết riêng làm nên thương hiệu phở bò Kobe của các mỗi nhà  hàng, khách sạn. Do vậy, rất khó để người tiêu dùng có thể làm nên một  bát phở Kobe thành công tại nhà dù cũng mua được thịt chính hiệu từ Nhật  Bản.
         
         Dưới đây là cận cảnh bát phở có giá gần một triệu đồng:

http://docbao.vn/NewsMedia/assets%5Cimage_20110405/XHPho.jpg
Đầu bếp Phạm Văn Sơn chuẩn bị chế biến thịt bò Kobe

](“http://docbao.vn/NewsMedia/assets\image_20110405/XHPho.jpg”)http://docbao.vn/NewsMedia/assets%5Cimage_20110405/XHPho1.jpg
Từng miếng thịt được thái lát cẩn thận.

](“http://docbao.vn/NewsMedia/assets\image_20110405/XHPho1.jpg”)http://docbao.vn/NewsMedia/assets%5Cimage_20110405/XHPho2.jpg
Thịt bò Kobe được bày riêng trước khi cho vào phở

](“http://docbao.vn/NewsMedia/assets\image_20110405/XHPho2.jpg”)http://docbao.vn/NewsMedia/assets%5Cimage_20110405/XHPho3.jpg
Sau đó, thực khách tự bỏ thịt bò vào bát
](“http://docbao.vn/NewsMedia/assets\image_20110405/XHPho3.jpg”)http://docbao.vn/NewsMedia/assets%5Cimage_20110405/XHPho4.jpg
Phở bò Kobe cũng được ăn kèm với rau sống, dấm ớt và quẩy giòn
](“http://docbao.vn/NewsMedia/assets\image_20110405/XHPho4.jpg”)http://docbao.vn/NewsMedia/assets%5Cimage_20110405/XHPho5.jpg
Cuối tuần, lượng khách đặt chỗ để thưởng thức phỏ bò Kobe đông nghẹt

](“http://docbao.vn/NewsMedia/assets\image_20110405/XHPho5.jpg")[[/RIGHT]]("http://docbao.vn/NewsMedia/assets\image_20110405/XHPho6.jpg”)

Hết cả … hồn. Tưởng hôm nay được ăn phở bò Kobe miễn phí anh LS mới mở hàng phở bò chứ. :)) Mà giá thế lày thôi em ở nhà ăn “cơm nguội” cho nó chắc bụng ạ. 8-}

Em cũng nhầm là anh Sơn mời anh em HHVN ăn phở. Với tình hình này thì em chỉ ăn phở lề đường thôi, ngon, bổ, rẻ.

Tô phở bò lỏng bỏng vài miếng thịt, 1 ít bánh phở, vài cọng hành ngò giá đến gần 1 triệu đồng mà nhìn có ngon lành gì đâu? Nói thật chẳng bao giờ tôi ăn.

Sống trong môi trường đa số thực phẩm không nhiều thì ít đều bị nhiễm độc thử hỏi có ăn một tháng 30 tô phở bò Kobe liệu có cải thiện được gì cho sức khỏe?

Gần 1 triệu đồng 1 tô phở, tôi nghĩ chẳng có ai kiếm được tiền bằng cách chân chính mà lại tiêu tiền kiểu này, họ vào nhà hàng gọi một tô phở chỉ để khẳng định rằng mình sành điệu, nhiều tiền (bởi tôi không thể hình dung một tô phở gần 1 triệu thì nó bao gồm những gì, vị ngon như thế nào, cứ như đồ ăn cho các vị vua ngày xưa, người ta đặt cho nó những cái tên thật kêu, thật mỹ miều chỉ để thỏa mãn cái sự cao sang quyền quý, xa hoa xa xỉ của các ông hoàng rồi rút cục thì nó cũng chỉ từ lúa gạo ngô khoai sắn mà ra cả).

Một người dù giàu đến đâu đi nữa mà tiền mồ hôi nước mắt của họ họ chắc chắn không phung phí một cách vô tội vạ đến thế, giới kinh doanh dù nhiều tiền nhưng bỏ ra một đồng không đáng họ cũng tiếc. Đến đây hẳn các bạn cũng biết họ là thành phần nào? Tôi đồng ý rằng tiền của người ta làm ra người ta có quyền hưởng thụ theo cách riêng nhưng tôi thì không tin những người dám vứt cả chục triệu vào một buổi ăn sáng như vậy là những người kiếm tiền chân chính.

Dù với bất cứ nguồn tiền từ đâu, lương thiện hay không lương thiện, ăn uống kiểu này biểu thị một trình độ tâm thức rất kém cỏi, thiếu lương thiện gần như vô đạo đức. Trong bối cảnh khó khăn chung của đất nước, với mức sống chung của đa số đồng bào còn rất thấp, lại có những người vẫn vô tâm cúi xuống hì hụp những tô phở quá đắt tiền như thế thì họ cần phải học tập suy nghĩ, tình cảm, phẩm cách đạo đức của các em bé Nhật trong cơn sóng thần vừa qua.

Thật là quá sức tưởng tượng khi so với tô phở bên Mỹ (là nước có thu nhập đầu người cao và vệ sinh số 1) chỉ thường vào khoảng 5 → 8 usd hoặc cao lắm là 10 usd cho 1 tô “xe lửa” (tô phở bên Mỹ nói chung lớn hơn tô ở Việt Nam, tô “xe lửa” to như chiếc chậu nhỏ).

Các quán phở Mỹ không có kiểu người làm đứng sau quầy băm băm chặt chặt (và lau tay, lau thớt, lau dao bằng cùng một cái khăn không rõ màu gì) ngay trước mặt thực khách như ở ta. Mọi thứ đều diễn ra sau bếp, nơi dụng cụ làm việc đều phải quy chuẩn hóa. Trong toilet ở nhiều quán còn có dòng chữ “Nhân viên sau khi đi toilet phải rửa tay sạch trước khi làm tiếp” bằng tiếng Anh - có lẽ phần nào để trấn an nỗi e ngại vệ sinh của người Mỹ, vốn đi đâu cũng kè kè một lọ thuốc xoa tay “để giết vi trùng khi không có điều kiện rửa tay” :smiley:

Bác nào sợ “đau bụng” thì không nên ăn nhé.
Ăn phở này vừa “đau bụng” vừa dễ bị “viêm màng túi” !

cái này em cũng ăn rồi, nhưng nói thiệt là không cảm xúc lắm

chắc do cái miệng nhà quê , ăn rau nhiều quá, ăn tô này ko cảm giác ngon hơn với phỏ bò 25k/tô.

có mỗi cái giá khác, còn lượng dinh dưỡng hay chất bổ cả bổ ngang lẫn bổ dọc thì chắc ko bằng bò việt nam đồng cỏ xanh :smiley:

1 triệu mà ăn phở bò việt nam đảm bảo lên bèo gì cũng được 5kg :smiley:

Bọn Mỹ kiểm định vê sinh an toàn thưc phẩm mọi khâu từ nguyên liêu đến chế biến. Đảm bảo vệ sinh an toàn đến khách hàng.
Các bác nói thế chứ giới giàu có trên thế giới cũng tiêu tiền vào các thứ xa xỉ lắm. Các nước phát triển nếu họ đóng thuế thu nhập đầy đủ cho chính phủ nên không ai thắc mắc gì nếu họ hưởng thụ tiền của họ. Thu nhập càng cao thì thuế càng nhiều nhé, cuối cùng thì thằng giầu có khi oằn lưng nuôi thằng nghèo.
Em chưa hân hạnh được ăn tô phở này và cũng không có ý định thử ăn. Có thể một ngày đẹp trời mình bỗng nhiên giàu có thì em sẽ thay đổi ý định chăng. 8->

Theo em được biết bò KOBE đúng là được nuôi theo quy trình riêng và thịt bò ngon đúng kiểu “đắt xắt ra miếng” dưng mà đặc biệt là em nó chỉ tiêu thụ tại KOBE và không XUẤT KHẨU các bác ạ…

mình đc sống sung sướng như con bò thế này thì thịt mình có thêm đc 1 chất bổ (chất lượng bên trong) nào ko nhỉ ? hay chỉ đc mập , ốm , đô (hình thức bên ngoài) . vậy mà sao con bò nó có giá vậy nhỉ ? tính ra có khi còn hơn mạng người ở vn mình

Cháu vẫn chọn tái gầu, tái chín nước dùng trong.
một miếng chanh nhỏ, tương ớt (ko rõ nguồn gốc mới ngon).
Hôm nào ko hôn ai thì thay miếng chanh bằng chút dấm tỏi.
ăn vài cái quẩy rán bằng mỡ bẩn.
Tuyệt cú mèo.

Người khác chọn cái lẩu kobe này vì:

  1. nó đắt, nên nó sang ()
  2. nó đắt nên nó bổ
  3. nó đắt nên nó sạch

    n. “Nâng cao chất lượng cuộc sống”

Hi vọng con Bò CÔ BÊ này biết nghe nhạc, chứ bò nước ta ngu lắm, đặc biệt là món âm nhạc (đàn gẩy tai trâu mà). hị hị, nói láo tí trong các bác tham gia, đọc bài này. có bao nhiêu bác hiểu được sô panh, bít tô vừn ko ạ. Bò Nhật giỏi thật. Có nhẽ cháu cũng phải đi ăn cái món này nhiều tí, biết đâu lại biết nghe nhạc :stuck_out_tongue:

Nuôi công nghiệp là ko ổn rồi, ở nước mình cứ phải là rượu quê, gà quê, bò quê, lợn mán,… gái quê :stuck_out_tongue:

Em thấy giống thời cafe thì phải vào Highland hay Trung Nguyên thì mới thể hiện được phong cách hay sành điệu gì gì đó.

Cá nhân em thì cafe, phở lề đường quen thuộc vẫn ấm lòng và bình dân hơn. Vào những chỗ như thế này, nhiều người bảo mình hâm,…

Thật ra giá vốn của 1 tô này tầm 350 ngàn thôi, nhưng vì nó lạ nên chém đẹp mắt hehe, bò Kobe ăn 1-2 miếng thì nó ngon chứ ăn nhiều chút ngấy lắm, lại quá mềm nên ăn với phở khg ngon lắm

**Những bữa ăn nghìn đô thời ‘bão giá’

Trong mùa ‘bão giá’, ‘mức độ’ ăn chơi của người giàu không hề giảm. Cận cảnh những bữa tiệc ‘vàng’ giá hàng nghìn USD, tôi đã sốc vì độ xa hoa vượt xa trí tưởng tượng.

Bữa ăn nghìn đô

Lối đi lên phòng vàng nổi tiếng sang trọng, huyền bí của nhà hàng L.Đ (Hà Nội) được trải thảm. Bước vào phòng, tôi choáng ngợp bởi màu vàng đầy vẻ vua chúa ánh lên từ bức rèm pha lê lộng lẫy, tranh thủy mặc tô điểm thêm không khí hoàng cung, ánh sáng từ bộ đèn chùm giữa phòng tỏa ra dịu nhẹ.

Màu trắng sang trọng của chiếc bàn ăn càng làm nổi bật những cốc chén, thìa dĩa mạ vàng 24K tinh xảo. Muốn được ngồi ăn với cảm giác đế vương ở phòng vàng thì hóa đơn thanh toán phải trên 1.000 USD (chưa bao gồm thuế VAT). Hóa đơn thanh toán 50 - 100 triệu đồng cho một bàn dăm thực khách VIP với “một bữa no” ở L.Đ trở thành chuyện thường ngày.

**http://imgs.vietnamnet.vn/Images/2011/04/09/18/20110409184704_tp1.jpg
Muốn ngồi phòng vàng ở nhà hàng này phải thanh toán
hoá đơn ít nhất 1.000 USD **

hoá đơn ít nhất 1.000 USD .
Bảng giá trên thực đơn ghi, một bát súp khai vị tổ yến gạch cua có giá 46 USD, súp tổ yến thịt gà 65 USD, súp Bào ngư Nam Phi sốt dầu hào 96 USD. Bát súp bào ngư Nam Phi sốt dầu hào ấy nếu quy ra tiền Việt thì khoảng 2,1 triệu đồng…

Cô nhân viên phục vụ đưa cho tôi cái thực đơn, nói: “Nhà hàng chúng em có khoảng 300 món, món nào quy ra thóc thì cũng phải cỡ tạ thóc. Một gói hạt điều nho nhỏ cũng 800 nghìn rồi”.

Bất chấp giá cao ngất, L.Đ vẫn đông khách. Muốn có chỗ ở phòng vàng thường phải đặt trước. Nhà hàng này của ông chủ người Hồng Kông, giá niêm yết bằng đôla Mỹ, nhưng thực khách đa số là dân ta. Những đại gia, ông chủ, sếp lớn xem ra không bị “xiêu vẹo” gì trong cơn bão giá, khi vẫn thường xuyên có những bữa ăn với giá hàng nghìn đô.

Trong phòng bếp của L.Đ, bếp trưởng cần mẫn nhặt từng sợi lông tơ ra khỏi tổ chim yến trắng quý giá và đắt đỏ. Các món cao lương mỹ vị như bào ngư vi cá đều qua bàn tay chế bến của anh.

Bát soup bằng hai tấn thóc và bát phở bạc triệu

Những con tôm hùm to cỡ bắp chân, càng dài, lưng ánh màu xanh biếc đang chen chúc trong bể kính của nhà hàng S.H trên phố Lý Thường Kiệt (Hà Nội) sẽ sớm bị đưa vào nhà bếp để chế biến thành nhiều món ăn được giới thiệu trong thực đơn.

Mỗi ngày, nhà hàng tiêu thụ khoảng nửa tạ tôm hùm nên loại hải sản từ Nha Trang đưa về chưa kịp “ấm chỗ” đã bị giết thịt. Ở nhà hàng S.H, mỗi cân tôm hùm giá 3,2 triệu đồng, nhưng khách đã đến đây thường gọi món này. Có nhiều thực khách thanh toán khoảng vài chục triệu riêng tiền tôm hùm.

**http://imgs.vietnamnet.vn/Images/2011/04/09/18/20110409184704_tp2.jpg
Một ngày ở nhà hàng S.H tiêu thụ khoảng nửa tạ tôm hùm như thế này. **

Cô T. nhân viên của nhà hàng cười bảo: “Như thế cũng chẳng nhằm nhò gì, bởi nhà hàng em có những món soup khai vị như soup vi cá hồng xíu cua gạch đã 1,5 triệu đồng, soup yến vi cá 1 triệu đồng, soup cá bào ngư Úc 1 triệu đồng”.

Chưa hết choáng vì giá bát soup nhỏ xíu, tôi đã lại giật mình vì số tiền phải trả cho một bữa tiệc gồm nhiều món hảo hạng cho 6 người ăn mà cô nhân viên “tư vấn” giúp lên tới 30 triệu đồng không bao gồm đồ uống và thuế VAT. Đồ uống ở đây, chai rượu vang hảo hạng để đưa mồi cũng trên 20 triệu. Có thể mang rượu từ nhà đi, nhưng vui lòng trả 15 USD/chai gọi là phí mở rượu cho rượu nhẹ và 20 USD cho rượu mạnh.
*

Bảng giá trên thực đơn ghi, một bát soup khai vị tổ yến gạch cua có giá 46 USD, soup tổ yến thịt gà 65 USD, soup bào ngư Nam Phi sốt dầu hào 96 USD. Bát soup bào ngư Nam Phi sốt dầu hào ấy nếu quy ra tiền Việt thì khoảng 2,1 triệu đồng…

T, cô nhân viên mặc áo dài màu vàng, bảo: “Mỗi ngày, nhà hàng đón khoảng trên trăm thực khách, họ thường đến đây vào ngày thường, thứ bảy và chủ nhật ít hơn. Họ chủ yếu đến đây bàn công việc, thanh toán mỗi bữa ăn vài ba chục triệu đồng mà mặt không biến sắc, em đoán phần lớn là từ tiền chùa mới vung như thế, chứ các gia đình ít đến đây lắm”.

“Bão giá có khiến lượng khách đến nhà hàng giảm đi không?”, T. lắc đầu: “Không hề giảm. Bão giá đâu không biết chứ ở đây chỉ có “bão ăn”, nhà hàng em mỗi ngày thực khách vẫn xơi nửa tạ tôm hùm đều như vắt chanh”.

Khách sạn Vườn Thủ Đô vào những buổi sáng cuối tuần thường khó tìm chỗ đậu xe ôtô vì nhiều người đánh xế hộp tới ăn phở bò. Món phở bò Kobe 850 nghìn đồng/bát rất đắt khách, bất chấp nỗi lo phóng xạ ở Nhật Bản. Cách đây chưa lâu, bát phở bò Kobe loại Gyu này chỉ 750 nghìn đồng, dường như để “hưởng ứng” cơn bão giá, người ta tăng thêm 100 nghìn đồng mỗi bát nhưng không vì thế mà số người ăn giảm xuống.

Phở bò Kobe có gì đặc biệt mà giá khủng như vậy? Anh Phạm Văn Sơn, bếp trưởng khách sạn Vườn Thủ Đô, cho hay: “Bò Kobe được nuôi ở thành phố Kobe, tỉnh Hyogo, Nhật Bản với quy trình hết sức đặc biệt. Bò được xài toàn những thứ hảo hạng như ngô non, lúa mạch, uống bia thay nước, được xoa bóp bằng rượu Sake hằng ngày và nghe nhạc Mozart, Chopin. Phở bò Kobe được chế biến theo công thức riêng, đặc biệt là món nước dùng không thể bắt chước”.

Tôi cũng liều gọi một bát phở bò Kobe. Đĩa thịt đỏ tươi được máy cắt ra mỏng dính, phải tự tay nhúng vào bát phở. Miếng thịt giòn tan trong miệng. Có thể ăn sống vẫn ngon. Nhưng chớ có kiểu suy nghĩ “quy ra thóc” sẽ đắng miệng.

Dĩ nhiên thịt con bò Kobe nuôi theo kiểu cung đình như vậy phải khác với thịt con bò nuôi bằng rác ở tỉnh Thái Nguyên, nhưng theo GS-TS Hoàng Văn Tiệu - Viện trưởng Viện Chăn nuôi, thành phần dinh dưỡng của bò nội hay bò ngoại cũng không cách xa nhau là mấy, chỉ hơn kém nhau về độ khoái khẩu.

Nhiều người Hà Nội cứ đều đặn tuần 3,4 lần đến đây ăn sáng bát phở bò Kobe gần triệu bạc. Riêng tiền ăn sáng mỗi tháng đã trên 10 triệu đồng mà không hề phải bận tâm đến bão giá hay nhập siêu. Dường như thắt lưng buộc bụng là chuyện của người khác.

50 triệu đồng ăn một con rùa

Nhưng những bữa ăn xa hoa ấy của dân Hà thành nếu so với bữa tiệc rùa vàng của những đại gia ở vùng biên Móng Cái (Quảng Ninh) thì còn “giản dị”. Bạn tôi, người vừa được dự bữa tiệc rùa vàng, bây giờ kể lại giọng vẫn hơi run: “Một đại gia chuyên đánh hàng qua cửa khẩu Móng Cái mời tôi và một chiến hữu nữa vào nhà hàng vùng biên. Nhìn vẻ bề ngoài không có gì sang trọng nhưng ở đây có những món cực độc mà ngay ở Hà Nội cũng khó tìm.

Đại gia quát gọi ba con rùa vàng nhỏ bằng cái bát ăn cơm, bảo tôi: “Rùa vàng cực quý hiếm, nó sống trên đại ngàn, hấp thụ linh khí của trời đất nên máu thịt tinh khiết, đại bổ, ăn vào tăng cường sinh lực, đặc biệt ai có bệnh tim nếu uống rượu pha mật rùa, huyết rùa sẽ hết ngay. Chú có biết một con rùa nhỏ thế này bao nhiêu tiền không?”. “Chắc vài triệu”, đại gia cười ha hả, vỗ vai tôi: “50 triệu một con đấy. Thiên hạ gọi rùa vàng là “vàng sống”, không có mà bán cho các đại gia Trung Quốc, Hồng Kông” .

Choáng váng. Bữa tiệc vùng biên chỉ riêng tiền rùa đã lên tới 150 triệu đồng, chưa kể mấy chai Chivas 25 năm ngự trên bàn. Đại gia lại “bồi” thêm: “Thường thôi, mỗi tháng có khi anh chén vài ba con rùa vàng”.

Trong cơn bão giá, nhiều người giàu “bật mí” rằng, có thể duy trì lịch sinh hoạt đế vương như thế này: sáng ăn phở bò Kobe, trưa xơi tôm hùm, tu hài Mexico, ốc vòi Canada, chiều chén rùa vàng và khuya điểm tâm bát bào ngư Nam Phi sốt xì dầu hay soup yến cua gạch…

(Theo Tiền Phong)

Những bữa ăn nghìn đô thời 'bão giá' **

Ăn thì ăn luôn cái con bò Mẹ con Bê luôn, cần quái gì ăn con bò Cô con Bê làm gì, mà chắc gì Cô con Bê đấy đã zin hehe. Nói thật, món phở là món bình dân, ăn cốt để no, em là em cứ khoái làm bát phở Lò Đúc, 30K, đầy có ngọn, thêm mấy cái quẩy, hôm nào hoành tráng thêm 5K gân, vừa ăn vừa vã mồ hôi, thế nó mới sướng, chứ nhìn bát phở lèo tèo dăm cọng phở, ba miếng thịt là em ứ thèm

Bác chỉ được cái đúng y như tiêu chí của em.

…bằng một nửa tháng lương của vợ em! Buồn!