Chuyện đời thường (phần 3)

Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo:

  • Ðợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây.

Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy… ". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa. Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.

  • Em có bầu rồi đấy à?

Ðây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi.

  • Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi.

Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.

Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu “Xin lỗi” nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy. Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa. Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi. Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.

Ðêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu? Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v… Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.

Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Ðến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: “Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?”

Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình, anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại…

Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.

Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: “Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa”. Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là…

Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình:

"Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Ðấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ…

Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé!

Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất…"

Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:

“Em yêu quý. Ðược lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời… Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh… Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé…”

Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói:

  • Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ…

Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt…
Thượng Hải, 27/2/2004

Truyện cực kỳ cảm đông, cám ơn anh nhiều, mong anh post nhiều hơn nữa.

Hik, rơi nước mắt rồi nà. Cám ơn bạn nhé!:slight_smile:

tks…

Chuyện đọc cảm động quá !!! Không biết nói gì hơn. Thanks!

Đừng vì cái tôi quá lớn mà đánh mất tất cả.

Saodo@

Cảm động thật, sao cuộc đời con người ta cứ phải thế nhỉ?

Tôi đã khóc các đồng chí ạ, hãy trân trọng mọi thứ đang có. Đừng cố chấp,hãy vị tha…

Em đọc mém khóc(con trai hen, hổng phải con gái đâu) hehe.câu chuyện này bao gồm yếu tố cố chấp và số phận nó mới ra thế này í chứ.hai vợ chồng nhà bác này xui kinh khủng, nhưng cũng cố chấp kinh khủng.em chưa có vợ nên chưa biết thế nào, ko biết mai mốt có thế ko nữa.Lo quá!!!

Chúc bác may mắn lần lấy vợ gần đây nhé,hì hì
Câu chuyện hay dã man bác archer ạ,em xin phép được post nó lên blog của em nhé,chia sẻ với mọi người!

Câu chuyện hay, cảm đọng và đề cập đến nhiều vấn đề. Đúng là cuộc sống không hề đơn giản. vì vậy ta phải khỏe mạnh, lạc quan và có một tấm lòng tốt để sống.

Hôm nay mình mới đọc và khóc ngon lành. Tiếp phần tư đi bác.

hay!
mình thích những truyện ngắn như thế này.
cám ơn tác giả, cám ơn người post nhá

Sự hối hận muộn màng

  • Có những việc mà mình phải hối tiếc cả đời, hối hận cả đời, và không thể làm gì để bào chữa những lỗi lầm.

Một thanh niên trẻ sắp sửa tốt nghiệp đại học. Anh ta luôn nghĩ về phần thưởng mà người cha hứa, đó là một chiếc xe hơi đời mới.

Ngày lễ tốt nghiệp đến, anh chờ đợi tín hiệu từ phía người cha. Cuối cùng, vào buổi sáng ngày nhận bằng tốt nghiệp, người cha gọi anh vào phòng riêng. Người bày tỏ sự tự hào và lòng yêu mến con trai mình. Người cha đưa cho anh một hộp quà được gói rất đẹp.

Tò mò xen một chút thất vọng, anh con trai mở hộp quà ra. Đó là một quyển Kinh thánh có bìa ngoài bằng da, nổi lên trên đó là tên mình bằng vàng. Người con trai tức tối và nói: “Cha có bao nhiêu tiền, mà chỉ cho con được quyển Kinh thánh?” Rồi anh ta bỏ đi để quyển Kinh thánh ở lại.

Nhiều năm trôi qua, chàng thanh niên trẻ trở thành một doanh nhân giàu có thành đạt. Anh có một ngôi nhà tuyệt đẹp và một gia đình hạnh phúc. Anh bỗng nghĩ đến người cha già và thấy mình nên đến thăm cha. Hai cha con không gặp nhau từ buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy. Nhưng tiếc thay, trước khi lên đường, anh nhận được điện khẩn báo tin cha qua đời, và đã để lại hết của cải cho anh. Anh vội vã lên đường trở về nhà.

Khi về đến nhà, cảm giác buồn bã và nuối tiếc, hoài niệm cứ xâm chiếm tâm trí. Anh lục lại tất cả những giấy tờ, đồ vật của cha, và bỗng nhìn thấy quyển Kinh thánh năm nào. Trông nó vẫn còn mới, nguyên vẹn. Nước mắt tuôn tràn, anh lần giở từng trang quyển Kinh thánh. Một chiếc chìa khoá xe ô tô rơi ra, kèm theo đó là một nhãn mác ghi tên chủ cửa hàng xe, và ngày anh làm lễ tốt nghiệp. Vậy là anh đã không có cơ hội cảm ơn người cha vì đã tặng mình đúng món quà yêu thích.

cả 2 truyện đều có ý nghĩa. truyện đầu hay tuyệt, suýt nhè. Truyện sau cũng có ý nghĩa nhưng đọc xong nhìn xuống dòng chữ ký thì… ặc ặc… :smiley:

mới thất tình xong đọc truyện trên buồn thúi ruột

Đúng là nên lạc quan hơn nữa trong cuộc sống này

Hôm nay rỗi rãi mới vào đọc truyện bác Archer post. Cảm động quá.

Truyện của pác Archer cảm động quá, xin phép anh, em post nó lên Blog em cái nha. hix hix hix hix,

  • Dòng đời là thế đấy, có những thứ chỉ có hành động mới chứng minh đc , nhưng sau khi chứng minh rùi, thì sự thật nó lại đau lòng, đau lòng wa’ đi. . . .

Các bác viết truyện hay quá,nhưng em sợ nhất là chuyện dính đến ung thư với máu trắng - tại xem phim hàn nhiều quá.Em cũng có chuyện này đem góp,chuyện em đã viết trên ttnol được khoảng 5 năm rồi nếu ai đã từng được đọc,xin đừng nghi ngờ.

Có lẽ tôi là môt gã trai nhàn rỗi nhất trên đời.Cứ mỗi chiều thứ sáu,tôi lại thơ thẩn ngồi trong một quán dimal nhỏ,gọi cho mình một tách bạc hà,và chờ đợi.Tôi thích hương vị của những tách bạc hà,thơm nhẹ mà nồng nàn,dịu dàng mà sâu thẳm.Nó gợi cho tôi những hòai niệm về quá khứ.Về những giấc mơ không tên,không màu sắc.

                                        *
                                      *   *
 Đó là một ngày mùa xuân,trời xám xịt.Cái quán tôi ngồi rất thưa khách.Những khuôn mặt trong quán ủ ê,buồn chán cái gì đó.Và tôi cũng vậy.Tôi đang gặp những rắc rối về gia đình.Và lúc này,tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.Lòng rối rắm,mà hờ hững,chẳng tha thiết với cái gì.Mân mê tách trà,cho vào vài thìa đường,tôi cố gắng thả lòng theo tiếng nhạc thoang thoảng.Đó là một bài hát tôi yêu thích,dù chẳng hề biết tên.

   How do i get through a night without you
   If i had to live without you
   What kind of life would that be
   and i,i need you in my arms
   Need you to hold
   You're my world,my heart,my soul...

Quán có thêm người.Một đôi trai gái bước vào,cô gái e de kéo ghế ngồi ở một góc tối.Ở đó,ánh nắng chiều chỉ chập choạng và run rẩy,thả lên người họ những mảnh sáng kì dị,chập chờn như những đốm diêm ban đêm.Cả hai yên lặng.Tôi cũng yên lặng...

Rồi đột nhiên chàng trai vẫy tay"Chị ơi,đổi đĩa khác đi".“Đừng anh-cô gái thảng thốt-bài hát đó đang hay mà”.Tôi nhìn cô gái,môt cái nhìn đầy đồng cảm.Và giật mình.Cô cũng vậy.
Ánh mât chúng tôi chạm vào nhau,trong khoảnh khắc.Một đôi mắt dịu dàng,tôi hiểu.Chàng trai gật đầu chiều theo cô gái.Có vẻ họ yêu nhau.Đúng hơn là chàng trai đang yêu.Còn cô gái,ý chừng không phải.

Nước cam được đưa ra,họ chậm rãi uống.Cô gái nói,giọng nhẹ nhàng như hơi thở"mai anh đừng đến đón em nữa.Em sợ mọi người hiểu nhầm","nhưng anh có làm gì xấu đâu" chàng trai đáp."Em không thích thế"cô trả lời,"Ừ,cũng được.Nhưng...anh sẽ gặp em như thế nào?"."Sắp tới em sẽ không gặp anh nhiều nữa.Em phải học,sắp thi rồi"cô gái nói,không chút băn khoăn."Tùy em,anh nghĩ như vậy cũng tốt.Nhưng cũng có thời gian cho những thứ khác.Với lại..._chàng trai ngập ngừng...Hương ạ,anh yêu em,thật đấy".Cô gái im lặng,chẳng đồng ý nhưng cũng chẳng phản đối.Chàng trai lại tiếp"vậy mai anh sẽ không đến đây nữa""sao vậy anh?"."cái quán này không dành cho những người một mình....".
Khoảng dừng giữa hai bài hát.Họ im lặng.Im lặng.Và rồi lại rù rỉ những câu chuyện buồn buồn,chậm chạp và đầy riêng tư.
Tôi quay lại với mình,với tách trà đã nguội lạnh,bỏ cả những ý nghĩ,những bản nhạc.Tự nhiên thấy mình vô duyên.
Chiều thứ 6 sau,tôi lại đến.Vừa bước vào,vừa đưa mắt tới góc bàn quen thuộc.Chợt sững người khi lại bắt gặp ánh mắt thân quen.Cô đi một mình.
Tôi vẫn kéo ghế ngồi ở chiếc bàn gần đó,gọi cho mình một tách bạc hà.Chúng tôi lại nhìn nhau.Và yên lặng.Nhưng hôm nay thiếu một cái gì đó."Em ơi bật cho anh bài...""How do i live...chị ạ"giọng cô tiếp lời.Tôi nhìn Hương,vẫn là đôi mắt dịu dàng"Lần đầu tiên có người hiểu điều mình

thích hơn chính bản thân mình"tôi bối rối…“Em cũng đôi khi không biết phải gọi tên điều mình thích là gì”…

Cũng không hiểu vì sao chúng tôi lại quen nhau.Vì một ánh mắt,hay vì một sở thích không tên?Tôi không biết,Hương không biết và có lẽ cũng chẵng ai biet.Chúng tôi vẫn gặp nhau vào mỗi chiều thứ 6.Và dù không hẹn trước,vẫn ở 2 chiếc bàn quen thuộc,vẫn là bài hát 'không tên'.

                                        *
                                      *   *

Nhưng chẳng có điều kì diệu nào lại kéo dài mãi mãi.Tôi thở dài nhìn vào góc quán.Nơi đó,có những tia nắng chập chờn,dự cảm về những điều đã mất.

                                         *
                                      *    *

  Một chiều thứ 6,Hương đến muộn.Tôi đã chờ cô bằng cả một chồng đĩa.Rồi cô cũng đến,kéo ghế lại ngồi.Hai chúng tôi nhìn nhau,im lặng.
  "Anh đợi em lâu chưa?"Hương phá tan sự im lặng."Anh đâu có đợi em?"...Cũng không hiểu tại sao tôi nói vậy.Có thể tôi đang mệt mỏi.Sự mệt mỏi đã làm trơ lì cảm xúc,hoặc không phải.Chỉ có điều,khi nhìn Hương,tôi cảm thấy hối hận.Đôi mắt Hương mở to,sững sờ và lênh loang buồn.Dường như nó chỉ chực chờ vỡ òa trong nước mắt.Nhưng Hương không khóc.Tôi hiểu chúng tôi đã đi lệch.Có cái gì đấy đã đổ vỡ.Tôi muốn thốt lên điều gì đó,nhưng không được.Lời xin lỗi cứ ứ nghẹn nơi cổ.Hai chúng tôi im lặng.
  Sự nặng nề kéo dài đến hết buổi chiều.Cho đến tận khi chúng tôi chia tay.Tôi về nhà,tâm hồn đầy ắp sự thảng thốt,lo âu.Mang theo vào tận giấc ngủ gương mặt chập chờn trong bóng chiều,chợt sáng chợt tối,lung linh và gợi cảm.
  Rồi.Thứ 6 sau đó Hương không đến.Cái cảm giác tuột khỏi tay môt thứ quý giá cứ rõ dần sau mỗi chiều như thế.Tôi mong Hương trở lại,dù chỉ để nói một lời xin lỗi.Rằng tôi đã vô tình.Nhưng có lẽ chẳng bao giờ còn cơ hội.Nỗi nhớ,vẫn đang dâng lên trong lòng.Tự nhiên cảm thấy mất mát một điều mình chưa từng có.Không đau,nhưng tưng tức.



 Tôi khuấy cốc bạc hà.Những hạt đường không tan hết,cứ lao xao,gờn gợn như trong lòng.Dường như chẳng bao giờ tan thương nhớ?Thế là hết một buổi chiều.Tôi vẫn về một mình.Phố cũng buồn.Tự nhiên từ ngày hôm ấy,con đường nào tôi cũng thấy chờ mong.
  Buổi chiều thứ sáu,tôi vẫn đợi,dù biết không bao giờ Hương đến nữa.Nhưng tôi biết mình sẽ vẫn đến.Đến.Không phải để chờ đợi.Có lẽ chỉ để nuông chiều một nỗi nhớ không tên.