Như mình đã viết trong những bài trước, tất cả đều là thói quen. Mình có thể quen được với thói quen của cá nhân mình vì đã quen lâu rồi, nhưng chỉ cho người khác có thói quen như mình thì rất khó. Do đó mình luôn nghiên cứu và so sánh cách cầm bút để hiểu tại sao như vậy và tại sao nó không thể như thế khác.
Đối với Tây phương, và theo dòng nghệ sỹ là nghệ thuật giấy chạy theo bút - xoay giấy các kiểu để ra chữ, và nghệ thuật bút chạy theo chữ. Với các thầy cô giáo, thì đó là bằng mọi cách giữ cho bút chắc, bằng cách đè, kẹp, khiến cho ngón tay bị méo biến dạng, nhức các khớp, viết lâu thì tê đầu ngón tay. Nếu máu lưu thông được thì không sao, nhưng do kẹp mạnh thì khiến các tế bào không được máu nuôi, viết lâu nó sẽ phản đối, đình công.
Với chữ thư pháp Hán, nghệ thuật viết chữ, họ quan trọng ở việc điều khiển ngoại vật. Như thư pháp gia Khải Công nói: điều khiển bút là số 1, kết cấu chữ phải dụng công ( công = công phu = thời gian = suy nghĩ ). Đầu tiên yêu cầu cần bút, sau đó vận bút ( dùng gân điều khiển, ) vận khí điều hòa hơi thở, rồi mới đến phong cách. Do đó tập thư pháp cũng khiến ta giống thọ hơn, nếu các bạn muốn tìm hiểu có thể tìm hiểu Khang Hy, Ung Chính, Càn Long. Muốn xây nhà cần vững móng, và móng của thư pháp Hán chính là cầm bút. Cầm bút đúng và vận bút tốt coi như đi được 1 nửa. Đó là lý do tại sao ho yêu cầu hiểu mình, hiểu bút, hiếu giấy mực, nếu không hiểu, không lâu dài được. Người ta nói đi 1 mình đi nhanh, đi 2 người đi được dài. Mình nói đi 2 người đi rộng, đi 1 mình đi sâu. Sẽ không bị ảnh hưởng bới bất cứ thứ gì mà nghiên cứu tận cùng vấn đề.
https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/t31.0-8/p720x720/14680831_1446098712073981_2377906154178753246_o.jpg
Và mình cũng đặt 1 câu hỏi là: tại sao họ lại chú ý đến cầm bút đến vậy? Và mình cũng tự tìm 1 đáp án cho riêng mình, nó xuất thân từ quan điểm của người xưa: Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Đầu tiên là nghiêm khắc với chính bản thân mình - ai cũng dễ dãi với bản thân và nghiêm khắc với người khác - để có thể điều khiển được chính mình. Rồi từ mình sẽ lan tỏa sang người khác, vật khác bằng cách ứng dụng điều khiển ngoại vật. Đó là lý do tại sao có Lục nghệ: Sáutài nghệ dạy học trò thời xưa là lễ, nhạc, xạ (bắn), ngự (cưỡi ngựa), thủ (học chữ), số (học tính). Trong đó có môn mình để ý là với bản thân là lễ, nhạc, số, thủ - tu tâm dưỡng tính theo kiểu văn võ song toàn. Ngoài ra sử dụng ngoại vật là cưỡi ngựa, và định hình kế hoạch là bắn cung. Ngựa là động vật, không thể dùng lời nói mà giao tiếp, nhưng dùng hành động, cử chỉ để có thể người ngựa làm 1, hiểu nhau, bạn của nhau cũng là quá trình sử dụng cái người ta hiện nay gọi là Ngôn ngữ cơ thể, điều khiển ngựa là 1 cách điều khiển ngoại vật. Bên cạnh đó còn sử dụng thập bát ban binh khí như 1 cánh tay nối dài, gọi là cảm nhận cách vật, như ngày nay người đánh bóng bàn có thể cảm nhận độ xoáy độ nảy quả bóng qua mặt vợt và tăng gia tốc nhờ cú xoay mặt vợt. Quay lại chủ đề chính, đó là yêu cầu “ cảm nhận “ qua vật trung gian. Khi ta có được điều đó, thì không khác nào làn da thớ thịt đem ra mà viết chứ không phải là thứ cứng ngắc ở trong tay. Đã nói là nói luôn đến bắn cung( ngày nay chắc là bắn …tỉa thực địa ), đó là phương thức lập kế hoạch để hành động. Mỗi chúng ta đều nhắm tới 1 mục tiêu ( hồng tâm ) như mũi tên cần trúng đích, quãng đường đi mũi tên sẽ gặp nhiều thứ bất trắc như thời tiết, âm thanh, ánh nắng…như ở võ học có câu “ ngoại cảnh động, tâm cảnh tĩnh “ Bên ngoài mưa gió, bên trong bình tâm - 1 cách khắc chế chính mình để có thể hoàn thành mục tiêu, tính toán những thứ người ta chưa để ý đến. Và còn nhiều thứ khác nữa, nói ra lan man.
Vậy cầm bút đúng là thế nào? Theo mình, dùng gân vừa phải, vừa chắc lại vừa thả lỏng, không gồng nhưng không hời hợt ( nghe như luyện võ công ), viết bút điều trên dưới trái phải mà không gặp trở lại - cấn tay, và viết lâu thì không mỏi, tư thế ngồi tốt, ánh sáng tối ưu, không ảnh hưởng hệ cơ xương gân mạch máu. Cách cầm mỹ quan và thư thái.
Với Tây Phương, họ cầm bút tùy ý, và nhiều cách:
https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/t31.0-8/14615763_1446152115401974_5627868348071151949_o.jpg
Và đây là bài mà tác giả J.J.Bailey nói về cách cầm khác nhau của danh gia và đưa nhận xét của mình về cách cầm
https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/v/t1.0-9/14732160_1446180268732492_7677540374608822482_n.jpg?oh=7a2a8f5c3bb17d83c2bc28aea97d6814&oe=58906861
Đây là cách họ lấy điểm tỳ
https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.net/v/t1.0-9/14713795_1446182272065625_6799544751214033554_n.jpg?oh=36ceff0f2dfeff0c54dc420ae5e43ad8&oe=58A0CA61
Như vậy, về sự cầm bút còn nhiều lý luận và nhiều cách. Nhưng với mình, do có ảnh hưởng tư duy cầm bút chữ Hán, mình có tư duy, điều khiển bút trước khi học chữ, tùy từng loại chữ có điều chỉnh chút xíu cho phù hợp với thể loại mình viết trên cơ sở cách cầm bút cơ bản. Quan điểm về cầm bút của mình như đã trình bày ở trên và nếu cần các bạn có thể xem lại bài cách cầm bút của mình ở đây](‘https://www.facebook.com/notes/non-ong/cầm-bút/1252757574741430’)