“Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ,”
Xin được mở đầu với mấy câu trong bài thơ của tác giả Giang Nam.
http://C:\Users\bimbim\Downloads\20160709_160410.jpg
Có nhiều bạn sẽ thắc mắc: có lẽ hình ảnh này là một cây bút chăng?, riêng tôi thì chắc rằng sẽ không ít bác sẽ rất xúc động khi nhìn lại em này, tôi xin trả lời luôn: đây là cây “Kim tinh- Hero 331”; không đơn thuần là một cây bút, nhưng đằm thắm và ân cần như một người bạn thân nhất là những ai đã từng sống qua thời kỳ đất nước còn khó khăn.
“Không đặc biệt” ở đây bởi vì sao? Em hero này không đắt tiền, sở dĩ như vậy vì thực sự một học trò nghèo như tôi dành dụm tiền lì xì tết là có thể mua được( có thể các bạn không tin nhưng lúc tôi đi học quà sáng chỉ là bát cơm với ít bột canh, nói là bột canh cho các bạn đọc dễ hình tượng nhưng kỳ thực đây chỉ là ít muối rang lên với ít ớt bột đo đỏ cho dễ nhìn).
“Không đặc biệt” còn bởi lẽ cây bút còn là cả cuộc đời. Tôi còn nhớ với cây Kim tinh này, muốn chỉnh cho nét chữ to hay nhỏ thì phải lấy dao tem, nhẹ nhàng… nhẹ nhàng tách 2 lá kim loại tạo thành đầu bút. “So simple”!. Tất nhiên, có lúc tắc mực, lại lấy dao tem tách đi tách lại ngòi bút vài lần, hay “nghịch hơn” là giật trộm sợi tóc đứa cùng bàn, xong đưa đi đưa lại trong ngòi bút để kéo chỗ cặn bẩn làm tắc mực ra. Lúc chạy chơi mực bị dây ra quanh ngòi không cầm được, đố các bạn biết làm thế nào? Hội con gái thì lau mực dây ra vào giấy chẳng hạn, còn con trai? đơn giản là lau luôn mực lên đầu với mái tóc vàng hoe vì chạy nhiều ngoài nắng. Không dừng lại ở đó, hội “ quỷ học trò” còn tạo ra màu mực nhạt hơn bằng cách pha thêm tý nước xôi vào lọ mực, tiếc là tôi không còn giữ được lọ mực nào lúc ý( hộp mực “ Queen”, xin thưa với các bạn!)
Bài viết này tôi không mong muốn đem lại cho các bạn đọc sự trải nghiệm bút như thế nào?, viết có êm không, hay mực có đều không… vân vân; bởi vì với chúng tôi cây bút là cả gia tài lúc đó, và chẳng có sự lựa chọn nào khác đâu với hoàn cảnh lúc ý. Giấy viết còn kém, có lúc đang viết mà ngòi bút khẽ kêu “tanh tách” vì vướng chỗ giấy bị xấu, bị mạt gỗ làm gồ lên. Đấy! Những trang viết đầu đời vốn đã chẳng trơn tru đó các bạn ạ!.
Có một đoạn trong bài “Phượng hồng” thế này: “ Mối tình đầu của tôi… là bài thơ còn dan dở; Giữa giờ chơi mang đến, … lại mang về!” các bạn tôi lúc ý chỉ dám len lén viết giấy tung lên bàn bạn gái, lúc bạn ý quay lại, hì, vì ngượng, lại giả vờ chống cằm chăm chú nghe giảng; ngây thơ vô số tội! Đi sinh hoạt đoàn, con trai chỉ dám nắm tay con gái qua một cái que. Rồi cái trò viết thư “ tán tỉnh” cho bạn cùng bàn nhưng học khác buổi, bỏ vào trong hộc bàn, buổi chiều chạy lên xem bạn ý có xinh không, ý già, bạn ý xinh và còn “to” nhất lớp buổi chiều, con gái, tất nhiên ròi, nhưng tên là “ cô chủ nhiệm lớp buổi chiều” bắt được thư tay, dọa mét phụ huynh( sợ nhất tiết mục này), sợ “kinh thiên động địa” mất mấy ngày hjhj. Nhưng làm đúng là chưa chit thì chưa hết lỳ!!
Cái thời cha mẹ mình nên vợ nên chồng cũng nhờ viết thư đấy thôi. Thư tay bút mực, tình cảm chân thành! Vài đám nên duyên nợ là nhờ mấy bác tạm gọi là “ tư vấn tình yêu”- văn hay chữ đẹp viết hộ thư tay cho, gọi là tán dùm anh bạn “ chữ xấu”. Tình yêu có người thứ ba đấy( là tay viết thư hộ) thế mà vẫn bền chặt, con đàn cháu đống!
Nhân dọn tủ đồ cũ, tìm lại được cây bút khoe với các bạn với đôi câu chuyện! Thiết nghĩ, dù bạn sang hèn, đam mê phải đi kèm với kiến thức, tình yêu bền lâu xuất phát từ sự chân thành. Có thể nghe qua một bài hát, bạn thích giai điệu của nó, có bạn không ưng, nhưng đừng dừng lại, hãy tìm hiểu xem lai lịch bài hát thế nào, tôi tin chắc vào lần sau nghe lại, dù bạn chưa nhận ra nhưng cảm nhận đã sâu sắc hơn nhiều.
Thêm vài dòng không ngoài mong muốn xây dựng một Handheld sinh động, môi trường lành mạnh, tâm huyết và đi xa hơn là thành một thương hiệu Việt.
Cám ơn các bạn./