Bút kim tinh- viết lại cuộc đời

“Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ,”
Xin được mở đầu với mấy câu trong bài thơ của tác giả Giang Nam.
http://C:\Users\bimbim\Downloads\20160709_160410.jpg
Có nhiều bạn sẽ thắc mắc: có lẽ hình ảnh này là một cây bút chăng?, riêng tôi thì chắc rằng sẽ không ít bác sẽ rất xúc động khi nhìn lại em này, tôi xin trả lời luôn: đây là cây “Kim tinh- Hero 331”; không đơn thuần là một cây bút, nhưng đằm thắm và ân cần như một người bạn thân nhất là những ai đã từng sống qua thời kỳ đất nước còn khó khăn.
“Không đặc biệt” ở đây bởi vì sao? Em hero này không đắt tiền, sở dĩ như vậy vì thực sự một học trò nghèo như tôi dành dụm tiền lì xì tết là có thể mua được( có thể các bạn không tin nhưng lúc tôi đi học quà sáng chỉ là bát cơm với ít bột canh, nói là bột canh cho các bạn đọc dễ hình tượng nhưng kỳ thực đây chỉ là ít muối rang lên với ít ớt bột đo đỏ cho dễ nhìn).
“Không đặc biệt” còn bởi lẽ cây bút còn là cả cuộc đời. Tôi còn nhớ với cây Kim tinh này, muốn chỉnh cho nét chữ to hay nhỏ thì phải lấy dao tem, nhẹ nhàng… nhẹ nhàng tách 2 lá kim loại tạo thành đầu bút. “So simple”!. Tất nhiên, có lúc tắc mực, lại lấy dao tem tách đi tách lại ngòi bút vài lần, hay “nghịch hơn” là giật trộm sợi tóc đứa cùng bàn, xong đưa đi đưa lại trong ngòi bút để kéo chỗ cặn bẩn làm tắc mực ra. Lúc chạy chơi mực bị dây ra quanh ngòi không cầm được, đố các bạn biết làm thế nào? Hội con gái thì lau mực dây ra vào giấy chẳng hạn, còn con trai? đơn giản là lau luôn mực lên đầu với mái tóc vàng hoe vì chạy nhiều ngoài nắng. Không dừng lại ở đó, hội “ quỷ học trò” còn tạo ra màu mực nhạt hơn bằng cách pha thêm tý nước xôi vào lọ mực, tiếc là tôi không còn giữ được lọ mực nào lúc ý( hộp mực “ Queen”, xin thưa với các bạn!)
Bài viết này tôi không mong muốn đem lại cho các bạn đọc sự trải nghiệm bút như thế nào?, viết có êm không, hay mực có đều không… vân vân; bởi vì với chúng tôi cây bút là cả gia tài lúc đó, và chẳng có sự lựa chọn nào khác đâu với hoàn cảnh lúc ý. Giấy viết còn kém, có lúc đang viết mà ngòi bút khẽ kêu “tanh tách” vì vướng chỗ giấy bị xấu, bị mạt gỗ làm gồ lên. Đấy! Những trang viết đầu đời vốn đã chẳng trơn tru đó các bạn ạ!.
Có một đoạn trong bài “Phượng hồng” thế này: “ Mối tình đầu của tôi… là bài thơ còn dan dở; Giữa giờ chơi mang đến, … lại mang về!” các bạn tôi lúc ý chỉ dám len lén viết giấy tung lên bàn bạn gái, lúc bạn ý quay lại, hì, vì ngượng, lại giả vờ chống cằm chăm chú nghe giảng; ngây thơ vô số tội! Đi sinh hoạt đoàn, con trai chỉ dám nắm tay con gái qua một cái que. Rồi cái trò viết thư “ tán tỉnh” cho bạn cùng bàn nhưng học khác buổi, bỏ vào trong hộc bàn, buổi chiều chạy lên xem bạn ý có xinh không, ý già, bạn ý xinh và còn “to” nhất lớp buổi chiều, con gái, tất nhiên ròi, nhưng tên là “ cô chủ nhiệm lớp buổi chiều” bắt được thư tay, dọa mét phụ huynh( sợ nhất tiết mục này), sợ “kinh thiên động địa” mất mấy ngày hjhj. Nhưng làm đúng là chưa chit thì chưa hết lỳ!!
Cái thời cha mẹ mình nên vợ nên chồng cũng nhờ viết thư đấy thôi. Thư tay bút mực, tình cảm chân thành! Vài đám nên duyên nợ là nhờ mấy bác tạm gọi là “ tư vấn tình yêu”- văn hay chữ đẹp viết hộ thư tay cho, gọi là tán dùm anh bạn “ chữ xấu”. Tình yêu có người thứ ba đấy( là tay viết thư hộ) thế mà vẫn bền chặt, con đàn cháu đống!
Nhân dọn tủ đồ cũ, tìm lại được cây bút khoe với các bạn với đôi câu chuyện! Thiết nghĩ, dù bạn sang hèn, đam mê phải đi kèm với kiến thức, tình yêu bền lâu xuất phát từ sự chân thành. Có thể nghe qua một bài hát, bạn thích giai điệu của nó, có bạn không ưng, nhưng đừng dừng lại, hãy tìm hiểu xem lai lịch bài hát thế nào, tôi tin chắc vào lần sau nghe lại, dù bạn chưa nhận ra nhưng cảm nhận đã sâu sắc hơn nhiều.

Thêm vài dòng không ngoài mong muốn xây dựng một Handheld sinh động, môi trường lành mạnh, tâm huyết và đi xa hơn là thành một thương hiệu Việt.

Cám ơn các bạn./

[ATTACH=full]615529[/ATTACH] [ATTACH=full]615530[/ATTACH]

Với cảm xúc này, bác chủ trẻ nhất chắc cũng tầm 8x đời đầu, ko thì phải loanh quanh 7x :smiley:

Chắc tầm tuổi e hoặc già hơn chút :))

Một chút hoài niệm cho những người lớn tuổi. Thế hệ sau này 9x đời cuối trở đi thì chỉ biết có cái Smartphone và Ipad…, còn đâu ngồi nắn nót dùng bút và lựa cây bút thể hiện nét chữ

9x đời giữa đây ạ, trước bọn em tập viết bằng bút chì, không phải bút máy. Bút máy từ thế hệ 1990 trở đi đã ra khỏi nhà trường rồi ạ.
Nhưng ai yêu thích cái đẹp của con chữ thì sẽ lại tìm tới bút máy thôi ạ :slight_smile:

Hồi đó cũng có mực Queen nữa cơ ạ :smiley:
Em nhớ em đi học (em sn92) vẫn chỉ có lọ thiên long nhựa thô kệch, có khi còn không có gioăng cao su cơ :smiley:

Chủ thớt 79 đúng ko nhỉ? :smiley:

Thưa các bác, e 8x đời giữa ạ,
Từ bé dự là nguồn “trưởng thôn” nên khá chật vật ạ:cool:

E đúng là học sâu bit rộng,
Lọ thiên long nhựa màu xam xám lông chuột,
Mãi sau này mới có lọ Queen, mà lọ thủy tinh còn đúc bị méo trong lòng, nên mực ít veo, haizz

Giờ thì ai mua cũng hoài niệm thôi ạ, mực cặn thế thì hỏng hết cả bút :slight_smile:
Cá nhân em mảng bút hơi thiếu thốn chứ mảng mực cũng được sôi động :slight_smile:

Thế hệ hiện tại có được mấy em đam mê về bút

hi vọng được xem bác thi triển vài đường về mực viết,
cá nhân mình luôn suy nghĩ “cây khỏe từ gốc rễ”, nhìn về ngày trước làm động lực cho hiện tại,

À, em thấy mấy shop bán đồ mĩ thuật ( vẽ, viết tay) cũng bán bút, mực, sổ, vở vv.
Có shop bán hẳn cả vở Rhodia, bút viết loanh quanh mấy dòng pilot tầm thấp, platinum plasir, sailor high ace neo, vv. Nhưng giá không tốt bằng các anh/ chị/ chú trên này, em biết hhvn trước tính ra là một lợi thế, em thấy trên fb những shop như thế cũng có 1 số bạn hỏi mua. Nhiều bạn không biết đến hội chơi bút ở hhvn đâu, bên voz forum cũng có một hội, các bác bên ấy ăn nói cũng lịch sự và hiểu biết, nhưng trang voz forum ấy thì… ( đến nỗi bị nhà nước chặn ). Nói chung việc giữ được đam mê một vấn đề nào cũng khó khăn, tất nhiên vói những món đồ ít được coi trọng như bút-mực-giấy thì càng khó hơn :slight_smile:

Cỡ em chưa triển được đâu ạ :slight_smile:
Anh vào bên thread Chữ viết tay của các thành viên là được ngắm các kiểu chữ đẹp, độc đáo ngay :slight_smile:

Mình 8x đời đầu, đọc xong những dòng của bác tự nhiên nhớ cảnh ngày xưa. Dạo đó còn dùng bút Trường Sơn, sau mới đến Kim Tinh. Kí ức lúc mờ lúc tỏ, nhưng cảm xúc thì tràn đầy. Thank bác vì bài viết hay. :slight_smile:

Ở chỗ mình lúc nhỏ thì rèn chữ cho trẻ con toàn do người trong nhà( bố mẹ,…) là chính, dưới ánh sáng đèn dầu hỏa:(
Mình thì toàn bị sai chữ “l” và chữ “n”, ông bà bô gõ cho sưng đầu hoài hjhj

Anh còn đỡ ạ. Chữ em chỉ mới đẹp lên trong vòng vài tháng trở lại đây, trong khi em luyện lại chữ từ năm 12 ạ, hồi đó dự định sẽ viết thật đẹp trong bài thi tốt nghiệp và đại học,cuối cùng “mèo lại hoàn mèo”. Còn trước năm 12 thì ôi thôi, chữ em xấu lan ra toàn trường. Nhưng giờ thì khác rồi, mãi đến năm 2 đại học mới có ít thành quả :slight_smile:

Bài học chữ xấu điểm kém thì mình cũng trải kha khá( thi viết thua con gái hoài).
Các bạn bên kỹ thuật hay bên y dược không hẳn là chữ méo mó đâu nhé, nhiều bạn cùng mài quần ghế trường đại học với mình vẫn kè kè cuốn tập viết lớp 1 đấy, có quyết tâm thì ắt được thành quả./

[ATTACH=full]616380[/ATTACH] Đây là cây Hero 616 mình đang dùng. Mua tại shop Sao Khuê của bác Lão Ngố. Một cây rất tuyệt.

Bác chủ topic là 8x đời giữa, chắc cũng khoảng em, 87.
Thuở nhỏ, em dùng lọ mực chấm, mua viên mực và đổ nước vào lắc.
Lớn hơn là bút con mèo, bút kim tinh như bác.
Sau thì bút bi + bút chì kim
Giờ thì về với bút máy và những hoài niệm…

Chân thành cảm ơn những dòng tâm sự sâu sắc của bác!