Gần ba mươi tuổi, chưa muốn lấy chồng, tính tình cởi mở, người thì cao ráo, uống rượu khó say. Thế nên Xuyến được mấy anh ở văn phòng Vụ thích lắm. Đi tiếp khách, đi nhậu thường kéo đi.
Có vào tận hang hùm, bàn nhậu thì mới biết đàn ông cũng “8” chẳng khác gì chị em. Chả biết có xin ý kiến chỉ đạo trước khi nhậu hay không mà Xuyến thấy kịch bản của mấy chục lần nhậu rất giống nhau, luôn có: Một-uống và bàn công chuyện; Hai- uống rồi nói chuyện về đàn bà (có cả vợ, em nọ em kia, làm tình, yếu khỏe…); Ba: uống và nói chuyện quốc gia (chuyện họ cho là bí mật, tham những, nói xấu cán bộ chửi thầm công an…).
Mấy chuyện chính trị, chuyện làm ăn Xuyến không quan tâm, nhưng mấy ổng nói chuyện đàn bà trong lúc nhậu thì nghe cũng hay hay …
Có một chuyện bậy trong bữa nhậu hôm trước làm Xuyến suy nghĩ. Khi rượu đã sang đến phần hai, một anh phó nói:
-
Cạn ly này rồi tôi báo cáo việc thật. Cả bàn liền một hai ba zô…rồi dỏng tai lên vì anh phó có tiếng là ăn nói dí dỏm.
-
Tối thứ sáu tuần trước, cho hết mấy đứa con sang nhà ngoại chơi. Vợ tôi tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi thả người xuống salon. Tôi đang xem ti vi, ngoái sang thấy cũng còn ngon ra phết, nhưng phim đang hay nên cứ xem. Hơn chục phút, chả thấy tôi nói gì. Bả liền rụt dè nói…
Mới kể đến thế nhưng mấy ông trong bàn nhậu đã kêu chuyện nhạt như nước ốc, chắc lại màn gại gại để vào buống chứ gì.
Anh phó nói tiếp:
-
Các ông cứ củ từ…bả đề nghị bằng một câu rất hay đáng để em ta ghi vào từ điển “Gại-Gại”. Bà ấy rụ rè đề nghị: “Anh ơi, chửi con em đi!”
Cả bàn nhậu vẫn ngồi ngớ ra chưa hiểu. Xuyến là người đầu tiên bỗng phá lên:
-
Hay quá ! sư tử nhà anh là bậc kỳ tài. Thay vì nói trắng phớ “Anh ơi! “ấy” em cái nào”, thì bả ấy thay “ấy” bằng từ “chửi”. “Đ. mẹ của con em” thì bả sướng là cái chắc.
Cả bàn liền zô zô zô và biểu quyết nhất trí đây là câu nói hay nhất tuần.
Nhưng mà Xuyến thấy tức và buồn cho chị em lắm.
Lúc chưa cưới các ông ấy toàn lập mưu, đi chỗ này chỗ nọ, phong cảnh
hữu tình, rượu ngon , nhạc chuẩn rồi “anh xin em một lần, để phê phê vạn phút”. Mình cũng thích, cũng thèm nhưng chả bao giờ phải gại gại. Hôm nào “ấy” quá, sau bữa ăn tối chỉ cần bảo: “em hơi say”. Thế là có anh tìm cách đưa về, gạ dìu lên phòng kẻo ngã. Nếu vẫn còn cảm hứng, nếu thấy chàng hay ho phong độ, thì “đừng anh” nhưng lại nép sáp vào vai chàng. Lên phòng, thêm một ly rồi “ấy”, khoái phải biết …
Lúc mới cưới, các ông chồng như hổ đói, ngày đòi ăn mấy bận. Thịt có thừa đâu mà chị em phải gại gại
Thế nhưng lấy nhau lâu rồi thì tình cảnh ngược lại. Chó thật!
Xuyến nghĩ, sau này lấy chồng ta phải học kiểu châu Âu. Về khoản ấy hắn phải chạy theo mình, xin mình. Ta sẽ ngủ riêng một phòng, có một phòng để làm tình. Không phải lúc nào hắn thích đều có cả, phải rồ-man một tý. Ta phải học cách lấy lại lẽ công bằng. Ta không thèm nói “Anh ơi! chửi con em đi”